Thi Thiên 39
Hư Không của Trần Gian
(Thơ của Đa-vít, soạn cho nhạc trưởng Giê-đu-thun)
1 Tôi tự nhủ: “Tôi sẽ cố giữ gìn nếp sống,
giữ cho miệng lưỡi không sai phạm,
và khi người ác xuất hiện,
tôi bịt chặt miệng như phải ngậm tăm.”
2 Nhưng khi tôi âm thầm, câm nín—
việc phải cũng chẳng nói ra—
thì nỗi đau xót trào dâng.
3 Lòng bồn chồn nóng nảy,
như lửa đốt cháy thiêu
lúc trầm mặc đăm chiêu.
Tôi liền mở miệng:
4 “Chúa Hằng Hữu ôi, xin cho con biết hồi chung kết.
Đời con thắm thoắt được bao lâu—
thân phận mong manh đến bực nào.
5 Đời con dài lắm độ gang tay,
khác chi hư không trước mặt Chúa;
đời người đều ví như hơi thở.”
6 Chúng con chập chờn như chiếc bóng,
chen chúc lợi danh trò ảo mộng,
tiền tài tích trữ để cho ai.
7 Lạy Chúa, có ai đáng cho con hy vọng?
Hy vọng con chỉ đặt nơi Ngài.
8 Xin cứu con khỏi mọi điều vi phạm.
Đừng để người ngu si sỉ nhục.
9 Miệng con vẫn khép chặt, lặng yên.
Vì Chúa đã khiến nên như vậy.
10 Xin Chúa thương, ngừng tay đánh phạt!
Vì con kiệt sức và mỏi mòn.
11 Khi Chúa quở trách trừng phạt ai vì tội lỗi,
Ngài làm cho ước vọng họ phai tàn.
Thật đời người chỉ là hơi thở.
12 Chúa Hằng Hữu ôi, xin nghe lời con khẩn nguyện!
Xin lắng tai nghe tiếng kêu van!
Đừng thờ ơ khi lệ con tuôn tràn.
Vì con chỉ là kiều dân—
phiêu bạt khắp mọi miền,
là lữ hành như tổ phụ con.
13 Xin Chúa tha tội để con phấn khởi, vui tươi
trước khi con qua đời và không còn nữa!